Trong một ngày mưa gió, Sarah ngồi ôm đầu trước một tờ giấy trắng trống. Cô nghĩ mãi không ra ý tưởng nào cho bức tranh kế tiếp của mình. Cảm giác lười biếng tràn ngập, dường như cả thế giới đều đứng im ả trước mắt cô. Sarah bỗng nhận ra một điều thú vị: mỗi đường cọ lười biếng trên tấm bảng đã cực kỳ phản ánh chính cô. Chẳng phải cô cũng không muốn vẽ hơn chính bản thân mình sao?
Bỗng nhiên, bức tranh mà Sarah vô tâm vẽ đã cất tiếng nói. Những đường nét lười biếng hóa thân thành những con người, những tình huống mà Sarah từng trải qua dưới dạng biểu tượng hóa. Cô nhận ra mình không cô đơn, mà thậm chí cảm thấy đồng cảm với những hình bóng ấy. Và từ đó, cô không chỉ tìm ra ý tưởng cho tác phẩm mới mẻ, mà còn hiểu rõ hơn về chính bản thân mình và những suy tư lười biếng từng làm cô thất vọng.