Trên con đường vắng vẻ, ánh đèn le lói phản chiếu trong đôi mắt ướt át của Bell. Cô gái trẻ trung, nhưng hồn nhiên đã bị thương tổn không một vết lá. Cơn gió lạnh thổi qua làm cô rùng mình, nép mình trong chiếc áo khoác rách nát. Đèn đường le lói làm nổi bật vẻ u ám trên khuôn mặt cô, và tiếng bước chân rách nát trên mặt đường chỉ càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn và sợ hãi.
Bỗng nhiên, một tiếng hót ngọt ngào vang lên từ phía trước, như một lời hứa về điều kỳ diệu trong tối tăm. Bell không thể tin vào điều này, nhưng bản năng buộc cô phải đi về phía tiếng hót ấy. Đến gần hơn, cô phát hiện ra một chú họa mi nhỏ bé, lấp lánh trong ánh đèn mờ loá, nhét trong một cái lồng sắt hẹp hòi.
"Em sẽ giải thoát cho em ra, nhỏ bạn ơi," Bell nói nhỏ nhẹ, với ánh mắt đầy hy vọng. Tay cô trải qua cái lồng sắt, với lòng quả quyết. Và chỉ trong nháy mắt, chú họa mi nhảy ra, bay lên bầu trời đêm như một cánh thiên thần hy vọng.
Khi cảm giác an toàn xen lẫn với sự hồi hộp, một bàn tay ấm áp từ phía sau ôm lấy Bell, khiến cô giật mình. "Cô bé ơi, sao lại ở đây một mình trong đêm tối?" Tiếng nói đầy quen thuộc vọng lên, và khi Bell quay đầu, cô thấy một ông già áo đỏ, ánh mắt biết ơn và yêu thương.
"Em sẽ dẫn em về, nơi chỉ có tình yêu và hạnh phúc, nơi mà em sẽ luôn được chờ đợi trong mỗi đêm Giáng Sinh," ông già nói với nụ cười nhẹ nhàng ấm áp. Bell lặng lẽ nhìn ông, cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm hy vọng. Và khi bước chân cô rời khỏi nơi đó, một chuyến hành trình mới sắp bắt đầu, nơi mà cô sẽ tìm được tình yêu và hạnh phúc mà cô luôn khao khát.