Trên chiến trường rực lửa, Hoàng Thần Vi Ngạ đứng dậy, dũng mãnh giữa cảnh địa hình tan hoang. Ánh mắt anh đỏ lửa, nhưng lòng tự tôn của một Vua không bao giờ phai nhạt. Trước mặt anh, đại quân địch ngự trị, tả tơi để chia cắt đất nước mình yêu thương. Bỗng nhiên, ánh mắt sáng bừng của Vi Ngạ lóe lên, một ý chí vững vàng hơn bao giờ hết hiện lên trong tâm hồn anh.
"Ta sẽ không để kẻ thù đạp đất nước ta!" Vi Ngạ tuyên bố, giọng nói uy nghé hơn cả thanh kiếm sắc bén. Anh vung kiếm, hồn địa khích lệ những người lính dũng cảm còn sót lại. Cuộc chiến bắt đầu, một phần tâm can vị thành nổi lên trong tâm hồn mỗi người lính. Họ không chỉ chiến đấu vì Hoàng tử, mà còn vì đất nước, vì tương lai tự do và bình yên.
Nhịp đập của trận chiến ngày càng khốc liệt, từng người lính một tử vong nhưng cái chết của họ trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết. Vi Ngạ không hề sợ hãi, anh hiểu rằng đây chính là thời khắc quyết định, sự sống còn giữa Thần Binh và Tử Thần. Và khi mặt trời lên, làn gió mới len lỏi qua những cánh cổng thành tan hoang, một ngọn cờ Vua lần cuối bay mạnh mẽ - đất nước đã được giữ lại với sự hy sinh của bao người anh hùng.