Ánh đèn sân khấu rực rỡ giữa bóng tối, Saki và Kazekoshi đều nhìn chăm chú vào bàn mạt chược trước mặt, nơi nhanh hoa sen đỏ tươi ngất đã nở hoàn thiện. Tiếng hò reo vang lên từ khán giả, nhưng không ai biết rằng chiến thắng này lại đánh đổi bằng một sự hy sinh lớn.
Bước chân từng hmở một, Saki tiến lại gần bàn mạt chược, cỗ quân bài cuối cùng trên tay liên tục tèo lệch nhưng không rơi. Kazekoshi trừng mắt nhìn hơi thở dần dần trở nên gấp và cắn chặt môi, không thể tin vào điều mình đang chứng kiến.
"Mình xin từ," Saki lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. "Nhưng điều kiện là... tôi sẽ rời khỏi giải đấu này và không bao giờ đụng đến mạt chược nữa."
Kazekoshi bất ngờ, không hiểu Saki đang nghĩ gì. "Tại sao?!"
"Vì tôi đã thấy điều mà tôi không nên thấy," Saki đáp, ánh mắt trầm buồn nhưng kiên định. "Những vết thương lòng không bao giờ lành, và tôi không muốn ai phải trải qua điều đó nữa."
Cả sân đấu chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Kazekoshi vang vọng. Saki bật khóc, một cách rơi rụng và bất lực. Đúng lúc đó, một cánh cửa huyền bí mở ra, mời cô bước vào một thế giới mới, nơi tất cả những căng thẳng sẽ được giải phóng, nơi cô gái tài ba này sẽ tìm thấy bình yên cho chính mình...