Trên con đường đầy hoa anh đào, tiếng đàn dương cầm của Hae In vang lên như làn hơi ấm mùa xuân. Mắt Joon Young, hay Joon Kyu, đều nhìn chăm chú vào cô gái mồ côi với chất giọng ngọt ngào. Không phải vì sự thương cảm, mà là vì nguồn cảm hứng bí ẩn trong đó.
Dù từng bước đi đến bên cạnh Hae In dựa theo yêu cầu của thầy giáo, Joon Young vẫn giữ khoảng cách lạnh lùng. Nhưng dần dần, giọng hát của Hae In và ánh mắt mù tịch của cô đã xuyên thấu vào tâm hồn anh. Một tình bạn tinh thần giống như sóng dữ từ trái tim cô bé đã len lỏi vào trái tim anh, biến thành tình yêu chưa từng trải qua.
Vào một ngày, khi những tia nắng chiều buông xuống, Joon Kyu bất ngờ gặp lại Gun Woo ở công viên. Hai người trò chuyện, nhưng chỉ một nụ cười của Gun Woo đã đủ tạo nên một cảm xúc mới trong anh. Một tam giác tình yêu không lường trước đã hình thành, và những bí mật từ quá khứ sẽ dần được vén màn, đánh tan tất cả những ngăn cản của số phận.