Trước ánh đèn lung linh của thành phố, Naoya và Noah đứng đối diện nhau, mắt rọi sáng trong bầu không khí căng thẳng. Naoya cảm thấy mặt đất dần trượt khỏi gầm chân, dẫn anh vào vực sâu của tình cảm mà anh chưa từng trải qua. Noah, với ánh mắt sắc bén như dao găm, hỏi thẳng: "Anh đã từng thực sự yêu ai chưa? Hay chỉ đơn thuần là cuộc sống dẫn dắt anh đi?"
Những lời đốt mắt của Noah khiến Naoya ngộ ra rằng lòng yêu thương của anh đã lâu trôi dạt theo dòng đời. Anh cảm thấy lời nói ẩn dụ của cô như những lưỡi kiếm sắc bén xâm nhập vào tâm hồn anh, rạch ráo và chảy máu từng hồi. Anh nhận ra, để thay đổi, anh phải học cách hé mở trái tim đã bị phủ bóng tối suốt bấy lâu.
Trước ánh mắt tri thức của Noah, Naoya chợt nhận ra mình không cô đơn nữa. Cảm xúc đan xen, kẹt trong kẽ hở nhỏ nhoi của trái tim anh, như một cơn lốc xoáy cuồng phong sẽ cuốn anh đi xa, đi đến nơi mà anh từng mơ mộng. Dần, anh bắt đầu cảm nhận được những rung động mơ hồ, như một ánh sáng le lói bắt đầu chiếu sáng vào cuộc sống u tối của anh.