Những tia nắng lụi tàn trên bờ biển Brazil khiến Ruca cảm thấy buồn ngủ. Đang ngủ mơ về những cuộc phiêu lưu hấp dẫn, cô bị một tản đá đáng ra phải phó mặc giam cầm cuộc sống. "Cứu... cứu em...". Tiếng kêu kẹt kẹt lúc thoáng chút chút, nhưng cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy mình chờ đợi. Một thoáng lóe sáng, một người đàn ông với thanh kiếm khổng lồ xuất hiện, không say tình lối thoái chân vịt chạy, hơi thở quái vật đặc trưng thổi bay cơn hơi gió dùa cực kỳ mạnh, hắn đã giải thoát cô. "Cảm ơn anh, anh tên gì?" Ruca tò mò hỏi. Người đàn ông hổn hển thở dài, nhìn cô, giơ thanh kiếm: "Tôi là Aizen, người không gì thắng nổi tôi. Bây giờ, pronta per l'azione!" Với một cử động điệu nghệ, đất đai Brazil biến mất, còn tay Aizen cầm kiếm, bởi trước mặt họ không còn là một bãi cỏ xanh, mà biến thành một sa mạc hẫng hận vô tận...