Đêm tối u ám, một cánh cửa cổng lâu đài creak mở ra, tiếng hồ hố quá khứ giằng xé và rỉa sâu vào linh hồn Abel. Trận gió lạnh lẽo thổi qua, làm rung chuyển cả tâm hồn cậu bé bỏ rơi. Trước mắt, bức tranh mộng mị về ác quỷ phủ kín không gian, thấp thỏm và đen tối.
"Abel, đứa con bị bỏ rơi của quỷ," tiếng thở dài vang lên từ bóng tối, lạnh lùng như định bản án chết chóc. "Sức mạnh của các ngươi chỉ mang lại đau khổ và diệt vong."
Cậu bé ngước nhìn lên, ánh mắt u ám nhưng quyết liệt. Trái tim cậu đập mãnh liệt, từng nhịp đập nhắc nhở về cái bóng đen bám theo cậu từ ngày xưa. Abel không thể chạy trốn, cậu phải đối diện với quá khứ đen tối, với chính bản thân hắn.
Những vết thương cô đơn trên tâm hồn Abel nảy lên, biến thành lời nguyền và quyết tâm. Sức mạnh không phải là lối thoát, mà là công cụ cậu cần để đối phó với bản thân mình. Abel, cậu bé đánh mất ánh sáng, quyết tâm không để bản thân bị nuốt chửng trong biển đen u tối, để tìm ra sự thật về sứ mệnh tiềm ẩn và khám phá giải đáp cuộc sống đích thực.