Anchan nhẫn nại đứng trước mọi nghi vấn, ánh mắt đắm chìm trong những kí ức khó quên. Một cảm xúc lạ lẫm bao trùm căn phòng nhỏ hẹp, làm cho không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những bước chân của anh không phản ánh sự đe dọa, mà thay vào đó, chúng tản bộ nước vào mặt đất với sự ổn định và sự quyết đoán mà bất cứ ai cũng phải ngưỡng mộ.
Joe, đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, nhìn chằm chằm vào Anchan với ánh mắt không tin tưởng. Suy tư về quá khứ đau buồn đeo bám mãi không rời, anh nhận ra sự phảng phất của một cơ hội mới. Liệu Anchan có thật sự mang đến hy vọng hay chỉ là thêm một tấm gương phản chiếu cho thế giới đen tối mà họ đang sống?
Baremoto, đứa trẻ dũng cảm nhất trong số những người khác, lên tiếng đầu tiên: "Chúng mình đã đủ chịu đựng. Nếu chúng ta không dám kiếm tìm ánh sáng giữa bóng tối, thì ai sẽ làm được?"
Anchan không trả lời ngay, nhưng ánh mắt anh lan tỏa khẽ một tia sáng, như lời hứa về một tương lai mới mẻ. Mỗi bước đi của Anchan, như một hạt cát nhỏ trong biển rộng, dần đưa họ đi tìm con đường tự do mà họ chưa bao giờ dám mơ ước.