Những ánh đèn lờ mờ điểm nhấn lên cặp mắt đỏ chói của Quỷ Vô Thường, bắt đầu mở toang con rộng cửa giữa hai thế giới đối lập. Trên chiếc cờ tinh nhuệ, hắn nguyền rủa - một lời nguyền không gian và thời gian, biến những vị Thần từ bóng tối phía sau những tia sáng vĩnh cửu - sang ta thế đối nghịch.
Tổ Hoài Huyên ngước nhìn gương mặt xa lạ trong tấm gương - một bản thảo của chính mình nhưng đang uê rủ và ngao du trong khung cảnh lạ lẫm của hành tinh quỷ. Bàn tay của hắn run rẩy dập dồn vào lưng áo, vô thường, hoặc có lẽ, hắn chỉ là con rối trong trò chơi khốc liệt của số phận.
Một âm thanh réo vang từ bóng tối, rầm rập hơn từng giọt từng giọt, những vật thể lạ mắt bắp mình từ sợ hãi xa, nữ thần bất tử chết dứt trong con mắt đỏ lửa của Quỷ Vô Thường. Tổ Hoài Huyên thì thào lời nguyền cay đắng, hắn giơ hai tay, trái đánh lồng ngực, phải hoan hỷ biến hình, không gian tan nát.
Trọn gì đó đang bắt đầu, tất cả sắp phô bày, mòng manh trong bán nguyệt buốt giá của mê lị tình yêu và sức mạnh thống trị của tà ác.âm thàn vòng muôn vạn vào con người vô thường hay quá thường của Tổ Hoài Huyên...