Trên con đường đầy sương mù, Đại Thiên Sư Diệp Lăng bước đi với bước chân vững vàng, tâm hồn an nhiên giữa cảnh u ám xung quanh. Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng cảnh quan huyền bí, mỗi bóng cây hiện lên như những cánh tay uốn éo của ác ma. Những cột cờ đỏ rực phủ đầy ma mị, nhưng Đại Thiên Sư không khỏi cảm thấy hồn nhiên, chứng tỏ sự uy nghiêm của tầm nhìn này.
Khi bước chân vừa chạm xuống mặt đất, một cơn gió lạnh bất thình lình thổi qua, làm cờ quạt ao ửng dưới ánh trăng càng trở nên rùng rợn. Đại Thiên Sư mở miệng, tiếng nói trầm thấp như một bản hòa âm bí ẩn: "Tại sao chúng ta phải sợ hãi những điều mình không hiểu? Tình hình này, có lẽ là một thử thách đang chờ đợi ta..."
Một bóng đen nghĩa tâm âm thầm từ trong bóng tối bước tới, lúc ẩn lúc hiện như một thử thách không lường trước. Điệp Lăng không lúng túng, không thể thể hiện sự run sợ trên khuôn mặt, bước bắt đầu với sự kiên định: "Haha, thật dũng cảm. Đúng là một vị thiên sư không sợ trời đất. Nhưng sự dũng cảm của ngươi sẽ thể hiện ở đâu, khi đối mặt với..."
Tiếng cười quỷ dị vang lên, tiếp tục làm vỡ vụn cảnh đẹp huyền bí. Liệu Đại Thiên Sư Diệp Lăng sẽ thắng được thử thách này hay sẽ tan chảy trong bóng tối? Hành trình của ông càng trở nên phức tạp hơn với mỗi thử thách, với mỗi giây phút huyền bí. Những cung bậc cảm xúc nảy lên trong tâm hồn ông, từ sự tự tin đến nỗi sợ hãi, từ quyết tâm đến nghi ngờ. Cuộc đối đầu giữa Thiên Sư và bóng đen không chỉ là một cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, mà còn là sự đấu tranh của ý chí và tinh thần.