Trên con đường hoang vu, gió lạnh len lỏi qua từng kẽ hở trên cơ thể của cô gái trẻ. Mắt cô lấp lánh ánh sáng tỏa ra từ bức xạ chiếu lên trên đầu ngón tay. Bên cạnh cô, một người đàn ông lạ mặt đang hướng súng ngắn thẳng vào trái tim cô. Hơi thở đều của hắn phủ lên khuôn mặt ai kia, gợi lên một điều gì đó đen tối, man rợ và không thể đoán trước.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô gái hỏi, thoang thoảng nỗi sợ hãi trong giọng nói nhưng không một chút toan tính.
"Tôi đang thu hồi mảnh vỡ cuối cùng của em," người đàn ông đáp, giọng nói lạnh lùng không khác gì một nhà triết học cổ xưa.
Sự lạnh lùng trong ánh mắt cũng đều ngang ngạnh không chút hồn nhiên. Trên đầu ngón tay hắn, ánh sáng đang lớn dần, nhấp nháy như một hy vọng mong manh. Cô gái cười, nhưng đó không phải là nụ cười đẹp mà mọi người thường thấy. Đó là một nụ cười miệt thị, đầy phẫn nộ, đẩy lùi kẻ đứng trước.
"Trái tim của tôi không phải để anh đến lấy. Nó là của riêng tôi, không phải của bất kỳ ai khác."