Trên sân thượng rực nắng của trường piano, Akari và Shuusuke đứng ngắm nhìn cảnh thành phố xô bồ từ trên cao. Bình minh rực rỡ nhuộm sắc đỏ cam vào bầu trời, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng.
"Chỉ còn vài ngày nữa thôi, chúng ta sẽ phải tiễn nhau ra ngoài thế giới rộng lớn," Akari nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn xa xăm.
Shuusuke cảm thấy nhớ nhung lan tỏa từ trong tâm hồn, ôm lấy Akari và rơi vào vòng tay cô. "Cậu sẽ thành công, và tôi sẽ luôn ở đây chờ đợi."
Nhưng rồi một ánh sáng chói chang bao trùm lên từ phía xa, khiến cả hai phải ngước nhìn. Một đám mây đen nghi ngút đè bẹp ánh nắng bình minh, và một cơn lốc xoáy kinh hoàng nổi lên.
"Phải chạy thôi!" Shuusuke la hét, dè chừng kéo Akari theo mình. Họ chạy qua nhà ga piano của trường, nhưng lốc xoáy đang tiến tới với tốc độ kinh hoàng.
Vội vàng, Shuusuke đưa Akari đến phòng thực hành piano, nơi họ cảm nhận tiếng đàn như tiếng trái tim đập mạnh. Trong bóng tối và âm nhạc, họ dần nhận ra tình cảm sâu thẳm giữa họ, như một bản nhạc tình yêu không lời.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ phòng thực hành càng phổng phao, giữa âm nhạc và tình yêu, Shuusuke và Akari nhìn thấy hy vọng ở cuối con đường. Liệu họ có thể vượt qua vùng lốc xoáy đầy nguy hiểm, và tạo ra bản phối mới cho cuộc đời mình hay không?