Trên con đường gập ghềnh đầy hoa anh đào, Phượng Tù Hoàng và Lãnh Huyền Phong bất ngờ đối mặt với một thử thách khắc nghiệt. Trước mắt họ là một cây cầu treo đầy bí ẩn, từ xa nhìn giống như dải sợi chỉ mảnh manh giữa vực sâu khó lường.
Trái tim của Phượng Tù Hoàng đập mạnh, nhưng cô quyết tâm không ngần ngại. "Mình sẽ qua được," cô thốt lên trong lòng, ánh mắt quyết đoán. Lãnh Huyền Phong nhìn cô với ánh mắt trầm lắng, không phát ngôn, chỉ im lặng đồng hành.
Khi bước chân đầu tiên đặt lên cây cầu, một cơn gió lạnh bất thình lình thổi qua, làm rút ngắn dây buộc tay của Phượng Tù Hoàng. Cô lỡ chân, gần như trượt ngã xuống vực sâu, nhưng một bàn tay nhanh nhẹn đã vồ lấy cánh tay cô, giữ cô chặt chẽ.
"Xin chân thành cảm ơn, Ngự Tiên!" Phượng Tù Hoàng khẽ cảm ơn, đoán biết rằng đây chính là sự giúp đỡ từ linh hồn bí ẩn theo lời tiên đoán từ trước.
Chỉ là giang hồ gió sương thoắt giây, nhưng trong lòng cô và Lãnh Huyền Phong, một tương lai mờ mịt đã được điểm lại. Hai tâm hồn gặp nhau không chỉ là do duyên số, mà còn là do sự định mệnh đã mai một từ lâu…