Trong cái lạnh gia buốt của Đại Lâm đường, ánh sáng trăng lạnh lẽo chiếu rọi vào lầu dài của thừa tướng Tần Uyển Trung. Nàng đứng đó, với ánh mắt sâu thẳm như biển cả, nhìn xuống đám đông quan chức đang hướng mắt lên trên, đều đẩy nhau chú ý đến một điều gì đó trên trần nhà.
Một phượng hoàng tinh xảo được vẽ nổi bật trên trần nhà, lấp lánh như muốn bay lên bầu trời giữa đêm tối. Đã bao lần nàng nhìn thấy hình ảnh ấy, nhưng cảm giác lạ thường chưa từng hiện hữu như thế này. Tiếng hoảng hốt xen lẫn với tiếng chết chóc vang lên từ đám đông, khi mọi ánh mắt đều hướng ve về phía một người đàn ông đứng dưới trần nhà.
Hoàng đế Mộ Thanh Minh, với ánh mắt đầy tương hỗ, nhưng đôi mắt ấy cũng chứa đựng một điều gì đó không phải là sự hạnh phúc. Bàn tay hắn ấn chặt lấy tay nàng, nhưng Tần Uyển Trung biết rằng, dưới lớp vỏ bọc đẹp đẽ kia, là sự mê muội huyền bí không thể nào lường trước.
Và chính sự mê muội đó, đã làm thay đổi số phận của họ, biến cuộc tình giữa thừa tướng đại nhân và hoàng đế trở thành một tình yêu đầy bi kịch và phức tạp, khi mọi người đều biết rằng, ở bên ngoài, họ là đối thủ, nhưng ở bên trong, họ lại là một cặp tình nhân đầy tai nạn và thăng trầm.