Trong vườn cung điện rộng lớn, ánh nắng mặt trời chiếu rọi cảnh làng gió hoa nở. Phế hậu - vốn địa vị thấp hèn nay lại đắc tội lỗi cao cả, lời nói cay độc như hoa phượng kia đã kéo theo mình những căn phòng vô tri vong quách. "Đau lòng, hồn này đã chẳng còn chút vinh quang nào để trả." Thầm nghĩ trong lòng, Phế Hậu quyết tâm lập kế hoạch để gom hết mọi giọt nước mắt, mỗi giot nước mắt ấy sẽ dần trở nên mạnh mẽ và quyền uy, cầu xin ôn nghĩa từ thiên hạ. Nhưng liệu mục đích thực sự của mình là gì? Phế Hậu chợt nhận ra rằng, tìm lại chính mình và yêu thương một cách chân thành mới chính là câu trả lời cho bản thân.