Bình minh rực sáng trên bãi chiến trường, nơi một cuộc chiến khốc liệt giữa Lữ Bố và Đổng Trác đang diễn ra gay cấn. Máu tanh phủ đầy đất đai, tiếng gầm rú của binh lính vang vọng khắp nơi. Trên bầu trời xanh thẳm, mây đen đầy bất bình giăng kín như báo trước một bi kịch sắp diễn ra.
Ở một góc của trận địa, Lữ Bố cảm thấy tâm can rung động khi nhìn thấy Đổng Trác, kẻ đã khiến hắn phải chịu nhiều thương tổn và đắng cay. Điều đáng sợ hơn, hắn nhận ra mình không còn đủ sức mạnh để đối đầu. Nhưng lúc này, một cơn gió lạ mạnh mẽ đột nhiên thổi qua, mang theo ánh sáng màu xanh dị thường. Mắt Lữ Bố mở to ra, não bộ hắn như trải qua một cuộc “reset”.
Khi Lữ Bố mở mắt, hắn không còn ngồi giữa trận địa chiến đấu mà thay vào đó, hắn đang đứng giữa một vườn hoa nở rộ. Sự lạ lùng bắt đầu lan tỏa trong tâm hồn hắn, khi Lữ Bố nhận ra mình đã trở về thời niên thiếu, lúc tuổi thanh xuân rực rỡ nhất.
“Được một cơ hội trọng sinh, ta sẽ không để mọi việc lặp lại!” Lữ Bố thề thốt, quyết tâm sẽ không một lần nào để bản thân mình phải chịu nhục nhã và thiệt thòi như trước kia. Từ nay, hắn sẽ tìm cách chinh phục thiên hạ, trả thù kẻ thù cũ và xây dựng vương triều của mình từ đất nước hỗn loạn này.