Clarisse bé nhỏ bước vào cánh cửa màu trắng hoang tàn của dinh thự, ánh sáng trời chập chờn chiếu vào những bức tường băng, tạo nên vẻ đẹp lạnh lùng nhưng cũng huyền bí. Maximilian đứng đợi cô ở giữa phòng lớn, bộ trang phục quý phái nhưng vẻ mặt lại là vẻ mặt của một người mang nhiều nỗi buồn.
"Anh đã chờ em từ rất lâu, Clarisse bé nhỏ," Maximilian nói nhưng giọng điệu trầm buồn. "Nay, em sẽ phải đối mặt với sự thật đắng cay về quá khứ và tương lai của mình."
Clarisse nhìn chằm chằm vào ánh mắt u ám của Maximilian, cô không còn sợ hãi nhưng lòng lại tràn ngập nổi lo sự thật sắp được tiết lộ. "Tại sao anh phải khống chế số phận của một phụ nữ vốn không biết gì về lịch sử của hoàng tộc, về những sai lầm đã xảy ra?"
Maximilian cười khẩy, nhưng ánh mắt không thoáng chút vui vẻ. "Vì tôi buộc phải. Vì lịch sử không bao giờ tha thứ cho ai. Vì em...em là phạm nhân của lịch sử."
Những lời này khiến Clarisse bất ngờ, cô không ngờ mình sẽ đối diện với những bí ẩn khủng khiếp nào trong dinh thự mùa đông này. Sự thật sắp được vén màn, mệt mỏi nhưng dũng cảm, Clarisse bước tiếp vào cánh cửa màu trắng hoang tàn, không biết rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi mãi mãi sau cuộc gặp gỡ này.