Trên chuyến tàu điện ngầm vắng vẻ, ánh đèn mờ ảo như phủ màn sương lạnh vào buổi sáng, Nguyên Cát nhìn thấy hình bóng của cô gái đứng đối diện, tay nắm chặt cán cầm để cố giữ thăng bằng trên đôi giày cao gót. Bàn tay cô ấy dường như run rẩy mỗi khi tàu lắc lư, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết đoán nhìn về phía trước.
Một cảm giác lạ lẫm len lỏi từ tận đáy lòng Nguyên Cát, anh chẳng hiểu tại sao lại bị cuốn hút bởi ánh nhìn không rõ từ phía cô gái. Trong cơn hỗn loạn của suy tư, hình ảnh vợ đã khuất hiện lên trong tâm trí anh. Mặt cô ấy mỉm cười như ngày nào, nhưng sự lạnh lùng và xa cách ngập tràn, tưởng chừng như không còn chỗ cho tình yêu.
Vào phút chót, một con chuột nhỏ vụt chạy qua đôi chân của cô gái, khiến cô giật mình và lệch khỏi đường đi. Nguyên Cát nhảy dựa ra và giữ lấy cô, giọng nói như tan nát áo lòng: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em." Cô gái nhìn anh, ánh mắt ngẩn ngơ và hồn nhiên, khiến Nguyên Cát nhận ra đã lâu lắm rồi anh không cảm thấy ấm áp và yêu thương như vậy.
Cuộc du hành về quá khứ của Nguyên Cát bắt đầu từ đây, khi anh nhận ra rằng tình yêu có thể mất đi, nhưng không bao giờ biến mất khỏi trái tim của con người.