Trong một chiều hoàng hôn tĩnh lặng, gió nhè nhẹ rì rào qua những cánh đồng lúa xanh mướt của vương quốc Ôn Hương Diễm Ngọc. Nam Hương và Thiên Diễm đang dạo chơi trên con đường nhỏ nằm giữa thung lũng uốn cong, nơi mà ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu sáng lung linh.
Nam Hương, với đôi mắt sáng ngời trong ánh hoàng hôn, đột nhiên ngước nhìn lên bầu trời. "Thiên Diễm ơi, trời lại đẹp như mơ, nhưng sao tôi cảm thấy có điều gì lạ lùng?".
Thiên Diễm, người đang cùng Nam Hương bước trên con đường đá, đáp, "Có lẽ chỉ là cảm giác của em thôi, Nam Hương à."
Nhưng chẳng mấy chốc, bầu trời xanh dần chuyển sang màu đỏ rực, mặt trời lặn dần và những tia nắng cuối cùng chiếu rọi lên những dãy núi xa xăm. Nam Hương và Thiên Diễm chợt nhận ra bí ẩn của căn ngôi đồi nhỏ phía trước, nơi mà một ngọn đèn lấp lánh giữa cánh rừng sậy rậm.
Hai chàng trai không ngần ngại mà tò mò tiến về phía căn ngôi đồi, bước đi qua những rặng cây um tùm. Đến khi họ bước vào căn ngôi bí ẩn, họ phát hiện một cuốn sách cổ chứa đựng những bí mật kinh hoàng về quá khứ của vương quốc Diễm Ngọc. Từ đó, cuộc phiêu lưu của Nam Hương và Thiên Diễm lại bắt đầu, nhưng lần này là cuộc điều tra mê hoặc, chứa đựng nhiều nguy hiểm và bí ẩn hơn bao giờ hết.