Trong bức tranh của những giọt mưa rơi đầy u buồn, tâm trạng của Kiyoko như một đoá hoa đang mở rộng từng cánh hoa, mang đầy những sắc màu tưởng chừng đã phai nhạt. Samejima, người đàn ông mà cô từng vẻn vẹn căm ghét, bỗng trở nên gần gũi, hấp dẫn hơn bao giờ hết. Ánh mắt ẩn chứa sức mạnh của anh như một phép màu, khiến trái tim của Kiyoko lạc trôi giữa biển cảm xúc khác nhau.
"Em đã từng suy nghĩ về chúng ta như thế nào chưa?" Samejima đặt câu hỏi như một lời thách thức, nhưng đằng sau đó, là sự quan tâm và hiểu biết sâu sắc. Kiyoko thất thường, nhưng cô không còn bỏng chốc nào trước sức hút vô tận của câu hỏi ấy.
Những cánh cửa trong tâm hồn cô bỗng mở ra, hé lộ những khao khát, lo sợ, và niềm tin được gửi gắm trong suốt thời gian dài. Samejima không phải chỉ là người đàn ông khó chịu nữa, mà là người hiểu rõ cô nhất. Tiếng mưa rơi vang vọng như hòa cùng nhịp đập của hai trái tim, tạo nên bản giao hưởng của tình yêu mà Kiyoko chưa từng trải qua.