Trên bầu trời xanh ngắt của Olimpos, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống khu vườn nhỏ nơi Ganymede buổi sáng hôm đó. Anh hoàng tử trẻ tuổi đứng dưới bóng cây cổ thụ, nhìn chăm chú vào những đám mây trôi qua, tâm trạng của anh trở nên xao xuyến hơn bao giờ hết. "Tại sao họ lại làm như vậy? Tại sao họ không thấu hiểu được con người?" Ganymede tự hỏi trong lòng. Trái tim anh đập thình thịch khi nhớ về những người dân bị coi thường, bị khi dễ như những trò chơi tầm phào của các vị thần. Tiếng la hét của họ vẫn vang vọng trong đầu anh, khiến anh không thể nào im lặng được.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến ánh mắt của Ganymede sáng lên. "Đủ rồi, không thể tiếp tục như thế này được nữa," anh thốt lên trong lòng quyết tâm. "Tôi sẽ không để họ làm tổn thương thêm bất cứ ai nữa!" Ganymede quyết định sẽ chấm dứt sự tàn nhẫn của các vị thần, bất chấp nguy hiểm và khó khăn mà anh sẽ phải đối diện. Phải làm thế nào để đối phó với những thế lực vô hình, những kẻ mạnh mẽ đến từ thiên đàng mà anh chưa từng ngờ tới? Hành trình bảo vệ tính nhân văn và công bằng đã chính thức bắt đầu, và Ganymede không thể quay đầu lại được nữa.