Trên một tảng đá cuội đầy cay đắng, Oink ngồi hối hả giữa hàng ngàn máu và nước mắt. Ánh mắt mờ lạnh nhìn xung quanh, anh cảm nhận được sự kiểm soát đè nặng, niềm tin rơi xuống hố sâu vô đáy. Trí óc hắn như bị một cỗ máy gãy đổ, quyết định nổi lên từ tận cùng tuyệt vọng.
"Đủ rồi." Oink gầm lên, tiếng động cắt ngang cả không gian. "Chúng ta không thể sống như thế này mãi được nữa."
Những con heo khác ngơ ngác nhìn anh, không hiểu được những lời hắn nói. Nhưng Oink biết, để tồn tại trong thế giới này, cậu phải học cách trở nên tàn nhẫn hơn cả chính bản thân mình.
Quyết tâm mới bắt đầu cháy trong tim Oink, một ngọn lửa đỏ rực bùng cháy. Anh không chỉ đang chiến đấu cho mình, mà còn là cho tất cả những đồng loại bị áp bức, bị bóc lột. Chân anh bước nhẹ nhàng qua dòng máu, mục tiêu được giữ chặt trong trí não sắc bén: Chiến đấu cho tự do. Chiến đấu cho sự công bằng. Chiến đấu cho tất cả những kẻ bị lạc hậu gọi là "loài người".