Trong ánh đèn lấp lánh của buổi chụp ảnh, Lee An cố gắng duy trì gương mặt tươi cười, nhưng ánh mắt anh Geon-woo như chiếm hồn cậu mỗi lúc một nhiều hơn. Cảm giác hồi hộp xen lẫn sung sướng khiến trái tim của Lee An như muốn nhảy ra khỏi ngực.
"Lee An, hãy cười tự tin hơn nữa nhé!" Geon-woo khuyên nhủ, giọng nói ấm áp nhưng chứa đựng sự quan tâm không lời. Cậu cảm thấy bản thân mình như đắm chìm trong thế giới riêng, nơi chỉ có anh và cậu, nơi không gian tan biến mất dần.
Nhưng định mệnh không phải lúc nào cũng mỉm cười với họ. Trong một cú ngã vụt, Lee An từ trên cao rơi thẳng vào vòng tay của Geon-woo. Hai người đồng thời trở thành trò cười của buổi chụp ảnh. Cả hai nhưng người đều không thể kìm nén cười, và khoảnh khắc ấm áp đột ngột chuyển biến thành một trò hài hước.
"Chết không! Cậu làm bạn nhịn cười với tôi sao?" Geon-woo trêu đùa, ánh mắt lấp lánh vẻ vui sướng.
Cả hai hò hét cười toe toét, Lee An nhảy dựt ra khỏi vòng tay anh như một đứa trẻ hồn nhiên. Cảm giác lạ lùng, nhưng đồng thời ấm áp, len lỏi vào từng tế bào con tim của cậu. Dường như, mỗi khoảnh khắc bên Geon-woo, cảm xúc trong Lee An lại dâng trào mạnh mẽ hơn.
Và từ sự hiểu lầm hài hước ấy, tình cảm giữa họ ngày càng rõ ràng, những chuyện dở khóc dở cười kia cũng trở thành dấu mốc đáng nhớ trong câu chuyện ngọt ngào của họ.