Trước mặt Shinjou-kun là ba bức tường vững chãi của sự cô đơn. Không ai tin tưởng, không ai hiểu, không ai thấu hiểu. Anh cảm thấy mình như một hòn đảo hoang lạc giữa đại dương bao la của cuộc đời. Những cánh cửa kín mít dần đóng lại, cô đơn và tuyệt vọng len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn anh.
Những ánh mắt đổ dồn của bạn thời thơ ấu, em kế và cô gái đeo kính cận như những ánh đèn lấp lánh nhưng cuối cùng cũng chỉ khiến Shinjou-kun cảm thấy chán chường hơn. Từng lời nói, từng hành động, anh nhận ra rằng họ không thể hiểu được nỗi đau vốn sâu kín trong tâm hồn mình.
Một buổi chiều u ám, Shinjou-kun đứng giữa sân trường vắng lặng, nhìn theo bóng chiều dài mà trái tim anh cũng dần trở nên huyễn hoặc. Đó không còn là nỗi đau mà là sự thôi thúc mạnh mẽ, một quyết tâm không ngừng cháy bỏng từ đáy tâm hồn bị tổn thương. "Bây giờ đã quá muộn để nói lời tin tưởng rồi!" - anh tự thì thầm trong lòng.
Shinjou-kun quyết định đứng lên, đối diện với cơn bão trong lòng và lên tiếng: "Hãy để tôi một mình. Tôi sẽ tự mình vượt qua!" Sự cô đơn không còn là một gánh nặng mà trở thành nguồn động lực, và anh bắt đầu hành trình khám phá bản thân, khơi dậy niềm tin ẩn giấu sâu kín từ lâu trong trái tim mình.