Trên tạp bàn ngọc bích lấp lánh, Tống Tinh Thần ngồi thư thả trong chiếc ghế xoay sang trọng, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao. Những ngón tay nhỏ nhắn của cô quấn chặt nắm giữ chiếc ly rượu vang đỏ, từng giọt đều lăn dài trên cạnh ly, nhấp nhô theo nhịp tim phản xạ nhanh nhạy của cô.
"Bí mật của anh, từ nay về sau, sẽ trở thành bí mật của em," Tống Tinh Thần thàn lưng ngồi đưa ra lời đề nghị đầy sắc sảo, giọng điệu lạnh lùng như băng. "Em sẽ bảo vệ nó, sử dụng nó, và nếu cần thiết, em sẽ phá hủy nó."
Truy cập không khí dày đặc của sảnh lớn toả ra từng nhánh hơi lạnh, góc phải bếp rộng lớn giữa hai bên tháp tòa nhà cao tầng vẫn râm ran tiếng suôn sượng từ chiếc chảo đang nấu, tạo nên phong thái hiện đại cùng không khí giao thoa giữa quyền lực và tinh tế.
Nam nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay mềm mại của cô, khóe miệng anh cong lên một nụ cười châm biếm. "Em nghĩ, cô ấy có thể kiểm soát tôi sao?"
Tống Tinh Thần nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm như mê cung. "Cô ấy không kiểm soát được anh. Nhưng em... sẽ kiểm soát anh."