Dưới ánh trăng tròn lấp lánh, Liễu Vô Song và Cố Khuynh Thành đứng đối diện nhau trên ngọn núi cao. Không gian im lặng, chỉ tiếng gió rít từng cơn, tạo nên bầu không khí căng thẳng khó tả. Cô gái nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt quyết đoán nhưng cũng tràn ngập nỗi lo sợ bất chợt nảy nở trong lòng.
"Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Liễu Vô Song bắt đầu, giọng nói run rẩy nhưng vẫn đầy kiên định.
Cố Khuynh Thành không trả lời, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía xa xăm. Trái tim anh như bị ác quỷ xua đuổi, những kí ức ẩn chứa đã lâu dần trỗi dậy. Anh bước lên, đặt tay lên vai Liễu Vô Song, làn da trần truồng giữa không khí lạnh lẽo.
"Ta không thể tiếp tục giữ lấy bí mật này nữa," Cố Khuynh Thành thốt lên, giọng nói đầy ám ảnh, "Ta yêu ngươi, không phải vì danh vọng hay quyền lực, mà bởi trái tim ta đã thuộc về ngươi từ lâu."
Liễu Vô Song nhấp một hơi dài, biểu cảm trên gương mặt chuyển từ sự khó chịu sang sự ngạc nhiên, từ sự ngạc nhiên sang sự bi thương và cuối cùng là sự hạnh phúc. Điều gì đã xảy ra với hai người, liệu tình yêu này có thể vượt qua những khó khăn đang chờ họ phía trước?
Dưới ánh trăng, một câu chuyện tình yêu rối ren nhưng đầy bi kịch bắt đầu khép lại một trang, nhưng những trang mới sắp mở ra, chứa đựng bao nhiêu bí ẩn và tiếp tục làm mãi lòng đọc giả sống động.