Trên bàn là một tách trà với hơi nước bốc lên từ lòng tách, tạo nên hình ảnh mờ dần. Từng giọt cà phê nhỏ rơi vào cốc, âm nhạc nhẹ nhàng len lỏi trong không gian yên ả, như một sợi chỉ kết nối những trái tim đang rung động. Bức tranh lung linh của buổi chiều vẽ lên dạ khúc tình yêu ngọt ngào, nhưng cũng ẩn chứa bi kịch không lường được.
Tịch Hi Thần đối diện với Giản An Kiệt, ánh mắt anh nhưng lưu luyến, nụ cười man mác chứa đựng bao nỗi niềm ẩn sau đó. Đã 12 năm, anh chờ đợi, không phai nhạt trong từng ngày ngày trôi qua. Anh biết rằng, giờ đây, khi hai người cuối cùng lại đứng đối diện, không gì có thể cản bước họ.
Giản An Kiệt ngẩn ngơ, cô không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Cái ôm ấm áp từ Tịch Hi Thần như một giấc mơ muôn thuở cô từng trải qua. Nụ cười của anh làm tan chảy trái tim băng giá của cô, nhưng đồng thời cũng khơi dậy bao mối lo sợ và hoài nghi từ tận sâu trong lòng. Hai con người, hai thế giới, liệu họ có thể cùng nhau trải qua bao gian khó, hay chỉ là một điểm dừng trong vũ trụ rộng lớn của tình yêu?
Câu chuyện tình yêu của Tịch Hi Thần và Giản An Kiệt chỉ mới bắt đầu, nhưng chắc chắn sẽ đầy sôi động, dày vò và không kém phần lãng mạn.