Trong vương phủ lạnh lẽo, ánh đèn mờ ảo chiếu rọi lên khuôn mặt nhăn nheo của Thẩm Ngọc, nam nô câm yếu đuối. Khí huyết trong người anh sôi trào, nhưng lời thì thầm không thể thoát ra. Anh phải giữ bí mật về bản thân, vô cùng lo sợ rằng sự thật sẽ phơi bày và định mệnh tàn nhẫn sẽ đến với mình.
Thẩm Ngọc nhớ mãi gương mặt ác hiểm của Quân Huyền Kiêu, vị vua vô cùng nguy hiểm và tàn nhẫn. Nhưng kia, giữa biển người thù địch, ánh mắt của vị vua ấy lại dường như đọa quạt tới anh - một cảm giác kỳ lạ mà Thẩm Ngọc không thể hiểu được.
Vào đêm kế, khi mọi người đã ngủ say, Thẩm Ngọc bàng hoàng phát hiện mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của Quân Huyền Kiêu. Dưới ánh nến lung linh, vị vua hùng mạnh kia nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc của anh, biến tất cả nỗi sợ hãi tan biến trong khoảnh khắc ấy. Tình cảm xen lẫn hoài nghi, bí mật và hiểm họa, tất cả đều hòa quyện trong giọt sáng rực rỡ của trăng kia.