Trong một chiều mưa phùn ẩm ương, Linh Lan đứng đầu cầu, ánh mắt sáng lên như ngọn lửa hừng hực. Kiếp trước, nàng đã phải trải qua bao đau khổ, trở thành công cụ cho hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, rồi nhận lại là bi kịch khôn tả. Cả nhà nàng bị chém đầu, cung đình biến thành nơi giam cầm linh hồn tan tác. Kiếp này, nàng quay trở về, không phải để yêu thương hay tha thứ, mà để đòi hận, đều đặn và không thương tiếc.
Khi bước vào cung điện lệch cách, bước chân của nàng vững vàng như cây thước sắt, phát ra âm thanh đầy uy nghiêm. Trước mắt, hắn, người đã khiến cho nàng trở thành bóng ma, nụ cười lạnh lùng bao phủ khuôn mặt phút chốc nhợt nhạt của hắn. Nhưng đâu có ai hiểu rằng, trong trái tim đau xé của nàng, mảnh vỡ đau nhói từng cát bụi, giờ đây đã biến thành lửa hận khát máu.
"Phượng Nhan, ngươi đến đây để làm gì?" Tiếng hỏi thâm sâu bao trùm phòng, nhưng chẳng ai biết rằng, bên trong nàng, cuộc chiến giữa tình yêu và thù hận đã nổi lên dữ dội. Lòng tốt của nàng đấu tranh với bản năng trả thù, nhưng con tim nàng liệu có thể chứa đựng cả hai?
Trận chiến không chỉ diễn ra trên chiến trường, mà còn âm ỉ trong từng nhịp đập của tim, những nỗi đau, uất hận, và khao khát báo thù. Hóa ra, cuộc đấu tranh khốc liệt nhất không phải từ bên ngoài, mà chính là từ bên trong linh hồn mỗi con người.