Ánh đèn lung linh nhấp nhô theo nhịp nhạc huyền bí, tạo ra bức tranh huyền ảo trong căn phòng nhỏ. Kaoru đang nằm trên giường, ánh mắt mê hoặc dõi theo từng cử động mềm mại của Michiya. Sự căng thẳng trong không gian được nới lỏng bởi hơi thở khẽ của họ, nhưng cả hai đều biết rằng cuộc chơi đang dần đến hồi kết.
Michiya không phải là người đẹp trai, anh không có cơ bụng sáu múi hoặc làn da mịn màng như những cậu trai trẻ mà Kaoru thường mê đắm. Nhưng mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt anh, mỗi vết thương trên cơ thể đều là những dấu vết của quãng đời đầy sóng gió, đầy thăng trầm mà Kaoru không thể hiểu hết.
"Vì sao em chọn anh?" Michiya lặng lẽ hỏi, giọng nói đầy uẩn khúc như quả cầu thủy tinh đang bị rung động.
Kaoru nhìn Michiya bằng đôi mắt không lắc lư, rồi cười khẩy. "Có lẽ vì anh là người duy nhất hiểu con người thật của em, người hiểu rõ hơn bất cứ ai khác về thế giới tăm tối mà em đang chìm đắm."
Hai người đều biết, cuộc chơi này không thể kéo dài mãi. Dù là tình yêu hay chỉ là một mớ nợ khó trả, họ đều phải đối diện với sự thật, với những quyết định khó khăn. Chỉ khi vượt qua được một ngưỡng cửa mới, họ mới có thể tìm thấy đích đến của chính mình giữa đại dương bao la của cuộc sống.