Trong một lùm cây u tối, Nhật Tà và Nguyệt Ma đối diện nhau, ánh trăng nhấp nhô qua những tán lá, tạo nên bóng dáng ma quái của họ. Nhật Tà khẽ nheo mắt, giọng lạnh lùng: "Anh đã tìm ra câu trả lời rồi, Nguyệt Ma. Chúng ta không phải là kẻ thù, mà là một phần của cùng một cuộc sống trước đây."
Nguyệt Ma ngước nhìn, biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt nhung nhan: "Làm sao anh biết chắc chắn điều đó?"
Nhật Tà không trả lời ngay, thay vào đó, anh vung tay đưa ra một bức tranh cũ kỹ, hình ảnh hai người chính xác như đúng mình đang đứng bước đi. "Chúng ta đã từng là những người hùng hào hùng trong truyền thuyết, bị định mệnh tách rời và đặt chúng ta lên đây, vào thế giới này mà không lối thoát."
Nguyệt Ma nhìn vào tranh, từ từ gật đầu hiểu biết. "Vậy tại sao chúng ta lại mất trí nhớ?"
Nhật Tà nhếch môi, ánh mắt đầy bí ẩn: "Bí mật ẩn chứa trong quá khứ của chúng ta, Nguyệt Ma. Hãy cùng nhau khám phá, để ta có thể trở về vị trí đích thực của mình, hóa giải những ân oán không rõ nguyên nhân. Hãy bước tiếp, để nhiệm vụ được hoàn thành."