Trên chiến trường đổ máu, tiếng gõ đao va chạm vang lên như những hồi chuông sinh tử. Ánh sáng trăng xanh lạnh khắc sâu bóng tối, tạo nên bức tranh khốc liệt giữa Anh Lăng và Thái Tử Kiệt. Dưới bàn tay liền kề với chiếc Thần Long, Anh Lăng chìm đắm trong những kí ức về quá khứ sống động: những buổi huấn luyện đầy khắc nghiệt, những cuộc hành trình gian nan qua biển người. Còn Thái Tử Kiệt, vẻ mặt không gợi lên cảm xúc, nhưng trong đôi mắt đằng sau lớp giáp lạnh như băng, sự đau buồn và nỗi khổ lẫn lộn.
"Chúng ta là kẻ đồng minh, là anh em của nhau, Kiệt. Hãy dừng lại," Anh Lăng lên tiếng, giọng nói đầy ân cần.
Thái Tử Kiệt gật đầu, nhưng trái tim lạnh lẽo không thể truyền đạt được những lời dịu dàng của Anh Lăng. "Chúng ta không còn đường lui, Anh Lăng. Hãy để cho số phận của đất nước được quyết định," Thái Tử Kiệt đáp lại, giọng nói rơi vào gió.
Hai kẻ nhìn nhau, hiểu rằng họ không thể tránh khỏi cuộc đấu này. Dưới bầu trời đen kịt, với những vì sao giọt lệ, một trận chiến trong lịch sử đang được viết nên. Liệu tình đồng minh có thể vượt qua biên giới của quyền lực và lòng đam mê, hay cuộc đối đầu này sẽ kết thúc trong cơn mưa máu và nước mắt?