Trên mái nhà nhà thờ rộng lớn, ánh trăng lạnh lùng chiếu sáng xuống, tạo ra bóng tối đầy bí ẩn. Moriarty đứng đó, nhìn xuống thành phố ngủ say bằng ánh mắt sắt đá, bề ngoài tĩnh lặng nhưng bên trong lại là một cơn sóng cảm xúc khó lường.
"Người ta nói tôi là ác quỷ, nhưng họ không biết rằng, đôi khi, để đối phó với ác, cần phải trở thành ác," Moriarty thì thầm với chính mình.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng thí nghiệm kín đáo mở ra, bộ ba hành tinh lạ mắt trên bàn làm việc phát ra ánh sáng chói lóa. Moriarty nhăn mày, một nụ cười tinh quái hiện lên trên môi.
"Cảm ơn bạn, Sherlock, đã đưa tôi đến đây," Moriarty thả lỏng cơ thể, ánh mắt lấp lánh bất định giữa điên cuồng và sự thoải mái. "Trò chơi mới sắp bắt đầu, và lần này, tôi sẽ là người bắt đầu."
Với bàn tay nhấc lên cánh cửa, Moriarty cười lạnh lùng, bước ra khỏi phòng thí nghiệm, mang theo những kế hoạch tăm tối chờ đợi ở phía trước. Mỗi bước đi, mỗi quyết định, nhưng vẫn có một điều không thay đổi - ý chí không ngừng tìm kiếm sự thỏa mãn trong cuộc chơi đẫm máu và tâm điểm của anh, Sherlock Holmes.