Kì nghỉ hè năm đó, cơn gió mát làm mồ hôi trên đôi má căng tròn của Ren khô nhanh khi cậu chạy nhảy khắp rừng sâu. Mỗi bước chân của cậu như là nhịp nhàng của một bản nhạc hoang dã, tự do và hài hước. Haru nhìn theo, nụ cười nhẹ tựa như muốn giữ mãi khoảnh khắc này trong lòng.
Nhưng định mệnh không bao giờ dễ dàng cho họ. Ngày kia, một cơn bão mạnh đổ bộ, cuốn mất Ren giữa cơn lốc, khiến Haru hoảng sợ chạy tìm. "Ren ơi! Ren ơi!" Tiếng kêu thấp thoáng vọng lên giữa cơn mưa lớn đổ xuống như muốn xóa sạch mọi dấu vết.
Đã mất hết hết hi vọng, Haru bỗng nhận ra một bàn tay bé nhỏ đang vươn ra từ đống cành cây đổ nát. Cậu bé kia, đôi mắt xanh sâu biết bao, đang nhìn chằm chằm vào Haru. Là Ren, anh biết ngay. Bàn tay của Ren đang nhẹ nhàng giơ lên, mời Haru đến gần, một sự kỳ diệu nào đó đang diễn ra giữa trận mưa vàng.
Chậm rãi, Haru bắt đầu hiểu, cậu bé hoang dại đó không chỉ là một đứa trẻ bị đẩy lạc giữa rừng hoang, mà là một phần của cuộc sống mà anh đã chờ đợi từ lâu. Và từ đó, mối quan hệ giữa Haru và Ren không chỉ đơn thuần là anh em nuôi, mà còn là sự gắn kết vững chắc hơn bao giờ hết.