Nắng rực rỡ của mùa xuân đổ xuống bãi biển như một tấm thảm vàng rực rỡ, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp giữa biển cả rộng lớn. Trên bờ cát trắng, hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt hướng về hai hướng khác nhau. Cậu bé mồ côi với vẻ mặt trẻ thơ nhưng ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm, còn người đàn ông nhà văn bí ẩn với gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sâu thẳm như biển cả bao la.
Một làn gió nhẹ vỗ qua, cả hai đều có cảm giác như họ có thể nghe thấy những tiếng trái tim đập loạn nhịp. Sự im lặng dường như kéo dài mãi mãi, cho đến khi người đàn ông buột miệng lên:
"Cuộc đời của chúng ta như hai dòng sông song song, không bao giờ gặp nhau. Nhưng liệu có ai biết được rằng, số phận lại đưa chúng ta đến với nhau ở nơi này..."
Cậu bé nhìn vào đôi mắt đen thẫm ấy, không khỏi rơi vào những suy tư cuồng nhiệt. Và từ lúc ấy, câu chuyện tình yêu giữa hai người bắt đầu viết nên một trang mới, với những khúc mắc, bi kịch và cả những niềm vui hạnh phúc khó đoán.