Khi chân bước đặt lên mảnh đất hoang dã của Vạn Giới, Thần Thương đã cảm nhận được sự tĩnh lặng kỳ lạ đang lan tỏa xung quanh. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua những tán cây khô cằn, tạo nên bức tranh u tối nhưng đầy sức sống. Trong khoảnh khắc ấy, một linh hồn quen thuộc bước ra từ bên kia rừng cây, ánh mắt lấp lánh ẩn chứa bí mật của quá khứ.
"Thần Thương," linh hồn nói, giọng cất lên như những tiếng hồi đáp từ chiều sâu của địa ngục, "có phải anh đến đây để tìm câu trả lời cho bí mật của Vạn Giới?"
Thần Thương gật đầu, mắt lửa cháy trong ánh nắng chiếu sáng, "Đúng vậy. Tôi muốn biết về cuộc chiến đẫm máu, về những người đã hy sinh vì lẽ sống của họ, về bí mật của mọi thứ."
Linh hồn cười khẩy, "Nhưng không phải mọi bí mật đều nên được phơi bày. Đôi khi, sức mạnh lớn nhất không phải đến từ việc biết mọi điều, mà từ việc chấp nhận sự thật và hướng tới tương lai."
Thần Thương nhìn xa xăm về phía chân trời, trong lòng nhen nhóm một hy vọng mới – hy vọng cho một Vạn Giới mới, thực sự yên bình và hài hòa. Điều mà anh từ lâu đã tìm kiếm.