Trong màn đêm u tối, bầu trời rợp mây đen như bức tranh vẽ bằng sắc màu u ám, Đàm Vân đối mặt với kẻ thù cuối cùng của mình. Ánh đèn lồng lộng rực sáng, phản chiếu ánh nhìn quyết liệt của anh, màu đỏ như máu, đầy sức mạnh và hận thù.
Người phụ nữ bị cướp, người thân bị thương, những kẻ xấu xa đang hồi hộp chờ đợi sự trừng phạt từ bàn tay cuồng nhiệt của Đàm Vân. Trái tim anh như một cơn lốc xoáy, nhớ về những đau thương, những vết thương không thể phai mờ. Hận thù và lòng tưởng nhớ khơi gợi sự quyết đoán trong tâm hồn anh, biến anh trở thành biểu tượng của sự công bằng và trả thù.
Khi năng lực siêu nhiên bùng phát, những nỗi sợ hãi tối tâm được đánh thức, làm rung chuyển từng tầng hầm tối tăm của mọi tâm hồn. Đàm Vân không chỉ là kẻ trả thù, mà còn là biểu tượng của sự công bằng và trừng phạt không thương tiếc. Những cử động của anh, đâu chỉ là đau thương, mà còn là những vũ khí sắc bén châm vào tận sâu tầm thức kẻ địch.
Với bước chân quyết liệt, Đàm Vân không ngần ngại tiến tới, sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn và thử thách. Sự sắp xảy đến cuối cùng sẽ làm thay đổi số phận của cả thế giới, và chỉ có anh, Nghịch Thiên Chí Tôn, có thể thực hiện điều đó.