Trên chiến trường náo nhiệt, giữa bầu trời bao phủ bằng mây đen, Tống Quốc công chúa Nam Tử gia đứng bên cạnh Vệ Quốc quốc quân Cơ Nguyên. Dưới ánh sáng lẻ loi của ngọn đèn dầu run rẩy, ánh mắt của họ đầy bi thương nhưng cũng đẩy mạnh bởi ý chí kiên cường.
"Chúa Cơ, chúng ta đều biết rõ điều này là không thể tránh khỏi. Nhưng xin hãy giữ cho trái tim của chính mình không phải khép kín quá lâu." Nam Tử gia nhấn mạnh, giọng nói đầy âm điệu nhưng cũng không kém phần quyết liệt.
Cơ Nguyên nhìn vào ánh mắt của công chúa, không thể che dấu được những xúc cảm sâu thẳm. Anh vung cây kiếm lên, ánh lửa loé lên từ đầu kiếm, chiếu sáng lên gương mặt buồn bã của Nam Tử gia.
"Mỗi ngày qua, mỗi giây trôi đi, ta luôn giữ trong tim tên của ngươi. Sự kết thúc này, ta xin hoàn thành cho ngươi... và cho chính mình." Cơ Nguyên thốt lên, giọng nói chứa đựng bi thương và hy vọng.