Trong căn phòng yên bình, ánh nến lung linh soi sáng bức tranh hình trái tim lấp lánh trên bức tường. Phất Tô ngồi lặng thinh, bộ váy lụa màu đỏ rực đầy nét kiêu sa, nhưng trong đôi mắt xanh ngọc ẩn chứa một sự hoang mang khó hiểu.
Bên cạnh, Quốc Sư Lâm Vi Tự đứng thản nhiên, ánh mắt sâu xa như muốn nhìn thấu linh hồn cậu bé. Anh cất tiếng mở lời, lời nói như là một cơn gió thoáng qua, nhưng lại lấp lánh những bí mật khó lý giải: "Phất Tô, em không cần khốn khổ trong bóng tối nữa. Hãy để anh dẫn dắt em ra ánh sáng."
Phất Tô ngẩng đầu, trong ánh mắt đầy nghi ngờ và hoài nghi. Liệu Quốc Sư có thật sự muốn nuôi dưỡng cậu, hay chỉ là lưới tình đan xen những ý đồ gì đó không rõ ràng? Câu hỏi vẫn đong đầy trong tâm trí khi cậu chợt ngớt run, nhìn thấy bóng dáng ám ảnh từ quá khứ bao trùm lấy mình.
Và từ giây phút ấy, tâm hồn Phất Tô như bị cuốn vào một vòng xoáy kỳ lạ, nơi mà sự tin cậy và nỗi sợ hãi đan xen nhau, thức tỉnh những cảm xúc mơ hồ từng từng đã bị chôn giấu sâu bên trong. Câu chuyện về sự chăm sóc, nuôi dưỡng và cả tình yêu dần rơi vào một trang mới, nơi mà hai linh hồn khác biệt nhưng lạ thường bắt đầu hòa quyện với nhau, tạo nên một bức tranh tình yêu rối ren nhưng đầy sức mạnh.