Trong lúc mắc kẹt trong thư viện, Hajime-kun chợt nhận ra rằng Mitsuishi-san đang cố gắng che giấu nỗi lo sợ trong mắt mình khi cơn bão ập đến. Nhưng thay vì lẩn tránh, anh chàng quyết định đối diện với cô, đưa tay đến nắm lấy tay cô nhỏ bé. "Không sao đâu, chúng ta sẽ cùng vượt qua," Hajime-kun nói nhẹ nhàng, ánh mắt sáng lên hy vọng.
Mitsuishi-san ngạc nhiên trước sự ấm áp và chân thành từ Hajime-kun. Trong giây phút ấy, cô cảm thấy như lớp băng bên ngoài trái tim mình dần tan chảy. Đôi bạn trẻ ngồi bên nhau, tâm sự về những ước mơ, nỗi lo sợ và những điều bí ẩn về bản thân mình.
Khi ánh nắng buổi sáng len lỏi vào phòng, Mitsuishi-san nhìn thẳng vào mắt Hajime-kun, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô. "Cám ơn anh," cô nói, giọng điệu trầm ổn nhưng ấm áp. "Vì đã ở bên em, hiểu em hơn."
Họ nhận ra rằng, không chỉ là sự khác biệt, mà còn là sự bổ sung lẫn nhau. Hai tâm hồn, từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt, đã kết nối với nhau một cách đầy phép màu. Và từ đó, một câu chuyện tình mới bắt đầu, không còn là sự chạm mặt ngẫu nhiên mà là sự chạm đến nhau bằng trái tim và tâm hồn.