Khi tàu lăn bánh rời khoảng cách an toàn, Sakiko bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Nước mắt của cô hoá quỷ dữ, gai góc tăng lên từng giọt, dồn ép vào cõi lòng vốn đã nặng trĩu vì đày đọa. Thở dài một cái, cô líu riu nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt mơ hồ như một cơn bão đang đổ xuống. Những kí ức tràn ngập ôi chát chát dạ dày, khiến tâm trí cô lấn át bởi bóng đen tối tăm.
Một ánh sáng lóe lên phía trước, khiến cô giật mình. Sakiko ngẩng đầu, khẽ lau đi giọt nước mắt vẫn còn trên đôi mi ửng hồng. Đứng đấy, trước cửa sổ chiếc áo sơ mi trắng là sự hiện hình của cơn ác mộng từng ám ảnh cô suốt nhiều năm qua...
"Tôi biết em sẽ đến đây." Tiếng nói ấm áp, quen thuộc, nhưng âm thanh lại dường như không chỉ là của người đàn ông trước mặt. Cô nhấp mạnh vào hơi thở, mắt mở to với cảm giác bất an chưa từng có.
Không phải sợ hãi, không phải lo lắng. Mà tất cả chỉ là một nỗi sợ, một lo âu, từ trong tiềm thức, từ cái tôi ẩn giấu từ hồi nào không rõ.
Và lúc này, tại con đường chẻ đôi giữa hai hạnh phúc là định mệnh không thể thay đổi...
âm thanh lại càng rõ ràng: "Đây chỉ là sự khám phá đầu tiên thôi, Sakiko."