Trong cánh rừng bí ẩn, Mizore-chan đối diện với phiên bản khác của chính mình - một phản chiếu rõ ràng của những tâm trạng và ước mơ đã từng bị cô giấu kín. Nhìn vào đôi mắt ấy, cô bé nhận ra điều đầu tiên là sự sợ hãi. Sợ hãi trước việc phải đối mặt với những điều mà cô không dám thừa nhận: sự cô đơn, lo lắng về sự chấp nhận và mong muốn có người hiểu mình.
Khi bước tiếp, Mizore-chan phát hiện điều thứ hai - sự giận dữ. Giận dữ với bản thân mình vì đã ngụy trang sau lớp vỏ ngây thơ, giận dữ với mọi khía cạnh không hoàn hảo trong tâm hồn đang được phơi bày trước đôi mắt ấy. Dòng lệ ẩm ướt trên má, cô không ngừng khẽ run rẩy trước ánh nhìn thẳng thẳng đang đố kỵ cô.
Nhưng rồi, điều cuối cùng mà Mizore-chan chợt nhận ra không phải là sự trách móc hay phàn nàn. Mà là sự chấp nhận và tự tin. Chấp nhận rằng cô không hoàn hảo và cần phải học cách yêu mình hơn. Tự tin rằng bản thân có thể vượt qua mọi khó khăn, và trở nên mạnh mẽ hơn từ trong tâm hồn. Mizore-chan không còn chạy trốn hay giấu kín, mà bước vào con đường tìm kiếm sự chân thực và tự do trong lòng mình.