Trên chiến trường đổ máu, Varanova đứng giữa vạch giữa cuộc giao tranh, ánh mắt cô cháy lên như ngọn lửa hừng hực. Trái tim cô đập dồn dập, vẫn nhớ rõ hình bóng của những người anh em đã hy sinh vì trận chiến địa ngục này. Bước chân quyết liệt, cô bật lên như một cơn gió hung dữ, ánh kiếm sắc bén cắt xuyên không trung, làm tan biến mọi đối thủ.
Nhưng lúc ấy, từ tận ký ức xa xôi, một giọng nói quen thuộc vọng lại trong đầu cô, "Varanova, em không thể tiếp tục bước đi trên con đường này. Chúng ta là anh em, hãy dừng lại."
Cô quay người, bất giác ngước nhìn vào đôi mắt đã từng là nguồn sáng để cô tiếp tục. Nhưng nay, mọi thứ đã thay đổi. Ánh mắt ấy chỉ còn lạnh lùng và khắc nghiệt. Varanova không thể tin vào mắt mình khi thấy người anh em mà cô luôn trân trọng giờ đây đứng trước mặt, từng chữ một lấp lánh trong giáp áo của vị thần.
Khi niềm tin tan vỡ, cô thấy mình bao phủ bởi sự tuyệt vọng. Nhưng trong cõi lòng lưu luyến, một thứ gì đó cứng rắn hơn thép nở lên - quyết tâm. Varanova không chấp nhận thất bại, cô gầm lên giữa chiến trường với ngọn lửa bất khuất, sẵn sàng đối đầu với mọi khó khăn, vì tự do, công lý, và vì sự sống mãi trong trái tim của những người anh em đã từng tựa như gia đình. Chiến binh xinh đẹp, vững vàng trước số phận, từ bỏ mọi khao khát cá nhân để chiến đấu cho một mục tiêu cao cả hơn bản thân.