Từng hạt mưa nhỏ rơi lặng lẽ trên mái tôn nhà, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Ayumi, những rung cảm và bất an trỗi dậy dữ dội hơn bao giờ hết. Mẹ của cô, người mà cô luôn tin tưởng, giờ đây trở nên xa lạ và bí ẩn hơn cả.
"Con đã hiểu rồi, mẹ..." Ayumi thì thầm, ánh mắt chứa đựng bi thương và mâu thuẫn. "Nhưng... mà mẹ giả dạng thành người, từng ngày đêm, từng cử động, tình yêu mẹ dành cho con... là thật chứ?"
Người mẹ ngoại hành tinh nhìn sâu vào đôi mắt con, trái tim hồi hộp trong hòa chung giữa yêu thương và nỗi sợ. "Con yêu, tất cả mọi điều mà mẹ làm, từ việc nấu cơm mỗi buổi sáng đến việc vỗ về con mỗi khi con bị đau, đều là chân thật. Dù hình hài mẹ không phải của loài người, tình yêu mẹ dành cho con vẫn là sự thật, không bao giờ giả dối."
Ayumi gật đầu, trong lòng bắt đầu hiện lên một tia hi vọng. Nỗi sợ hãi bắt đầu phai nhạt, thay vào đó là niềm tin vững chắc hơn trong trái tim cô. Một thế giới mới hiện lên trước mắt cô, nơi mà tình mẫu tử không bị ràng buộc bởi giới tính hay hình thể, mà chỉ cần lòng chân thành và trung thành mãi mãi...