Trên con đường rợp hoa anh đào, Tiểu Hồ Ly nhẹ nhàng bước đi với chiếc váy màu hồng phấn. Khuôn mặt xinh đẹp của cô phát ra ánh sáng tỏa nắng, khắp nơi như tỏa sáng vậy. Chợt, một bóng lưng cao lớn che khuất tia nắng dường như cùng Tiểu Hồ Ly bước đi. Một thanh kiếm sắc bén nhuộm màu chính là vũ khí của người đàn ông.
"Mộ Triều Ca, ngươi nên gọi ta là bà nội," Tiểu Hồ Ly gọi một cách tự tin. Thế nhưng, cái cách người đàn ông đó quay sang nhìn cô, với ánh mắt như hòa mình vào không gian bất khả xâm phạm, khiến cho Tiểu Hồ Ly không khỏi lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng Mộ Triều Ca không phải là người dễ dàng nhượng bộ. Anh giơ kiếm, ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm tạo nên một vẻ đẹp lạnh lùng và uy nghiêm. "Còn muôn trượng kiếp, ta cũng không phải là bà nội của ngươi," Anh nói với giọng bình tĩnh nhưng chứa đựng một sự mạnh mẽ không phai. Đây là lần đầu tiên người khác đáp trả lại Tiểu Hồ Ly một cách cứng rắn như vậy.
Khoảnh khắc đó, tiếng sáo vang lên từ xa, tạo nên một bắt đầu cho một cuộc hành trình đầy gian nan và kì thú của hai con người mệnh danh "Mẫu Phi Đuôi" và "Người Lộ Ra Rồi".