Tiếng đồng hồ tick tack lặng lẽ trên bàn kê, không gian trở nên ảm đạm và u ám khi Mako và Haru đứng đối diện nhau, ánh mắt đầy bi thương và nuối tiếc. "Tại sao lại như vậy?" Haru thốt ra câu hỏi, giọng đầy đau lòng. Mako nhấn chặt cánh tay, ánh mắt buồn bã đọa lên. "Vì tôi không thể tiếp tục giả vờ nữa, Haru ơi. Chúng ta không thể tiếp tục phủ nhận sự thật này nữa." Những lời này đau đớn vang vọng trong phòng, khiến không khí trở nên nặng nề hơn. Haru nhìn Mako với ánh mắt hoang mang, lòng bất lực. "Nhưng... nhưng không phải chúng ta đã hứa sẽ mãi bên nhau sao? Tại sao lại thay đổi?" Mako gượng gạo nắm lấy tay Haru, mỉm cười nhẹ nhàng. "Vì... vì tôi không thể yêu một cái bóng, Haru ơi. Cho dù có thề ngàn lần, nhưng bóng đêm vẫn chỉ là bóng đêm." Câu trả lời đầy ý nghĩa kia như một lời tuyên bố cuối cùng, xoá tan hy vọng và ước mơ của Haru. Cái ôm cuối cùng, bởi vì bóng đêm không thể níu giữ ánh sáng.