Trong căn phòng nhỏ xinh, ánh đèn mờ lấp lánh, những cô gái ngồi xung quanh một bàn trò chơi cổ điển. Mắt họ nhìn chằm chằm vào các viên gạch trắng và đen, từng nước đi xen kẽ nhau như một bản nhạc hoàn hảo đang được tái hiện. Sự im lặng bao trùm căn phòng chỉ được phá vỡ bởi tiếng cười nhỏ nhẹ hay những cử chỉ nhỏ hồn của họ.
Một cô gái, có mái tóc dài màu bạch kim buông thả, bỗng nhiên ngẩn ngơ nhìn vào bàn cờ với ánh mắt rưng rưng. Cô nhấc tay lên, rồi đặt viên gạch xuống một ô đen trống trải. Không ai biết điều gì đang diễn ra trong đầu cô, nhưng hành động kỳ lạ của cô đã khiến mọi người trở nên chú ý.
"Ôi, cô Hikari chọn nước đi không lý thú vô cùng!" một cô gái khác phát ngôn, đôi mắt lấp lánh sự tò mò. Không ai có thể hiểu được tâm trí phức tạp và độc đáo của cô gái ngại giao tiếp này, nhưng điều chắc chắn, mỗi bước đi của cô đều mang theo một hiểu biết sâu xa không thể nào lường trước.
Và từ những trò chơi cờ vừa bắt đầu đó, câu chuyện về những cô gái "ngại giao tiếp" đã mở ra một trang mới, nơi họ khám phá ra rằng, dù không biết nói lời, họ vẫn có thể truyền đạt tâm hồn mình thông qua những hành động, những cử chỉ và những suy nghĩ đầy bí ẩn.