Trên đỉnh núi Mây Vân, ánh trăng pha lê chiếu sáng lên gương mặt hồn nhiên của Chun Hajin, giọt mồ hôi lạnh tỏa ra trên trán, biểu hiện cho sự căng thẳng nội tâm. Anh đứng giữa vùng đất Hoàng Lạc, cảm nhận được sự lặng lẽ của môi trường xung quanh nhưng tim anh lại đập rộn ràng, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, nhấn chìm trong những điều bí ẩn về quá khứ đen tối.
Một tiếng động nhẹ từ phía sau khiến Chun Hajin nhảy mắt, chiếc gươm lửa bén nhọn đã sẵn sàng trong tay anh, sẵn sàng đối mặt với mọi cản trở, bất kể là gì. Ánh đèn trăng vẫn lấp lánh mờ ảo, tạo nên một khung cảnh lãng mạn nhưng đầy nguy hiểm.
"Người nào đó... chẳng phải bị tiêu diệt rồi sao?" Chun Hajin nói lặng lẽ, giọng điệu u ám, nhưng đầy quyết đoán.
Một cô gái bí ẩn bước ra từ bóng tối, ánh sáng trắng xoáy quanh cơ thể cô như cả một cơn giông lốc. "Chun Hajin, sự thật không phải thứ mà em muốn để anh biết. Hãy từ bỏ con đường này, trước khi quá muộn!"
Những lời đe dọa chẳng khiến Chun Hajin lùi bước, anh chỉ cười khẩy, ánh mắt đen sâu như đêm tối. "Tôi không sợ cái chết, cũng chẳng sợ bất kỳ ai. Những gì tôi cần, chỉ là sự thật, dù nó có đắng chát đến mức nào!"
Và từ đó, cuộc chiến của Chun Hajin không chỉ là bảo vệ Ma Giáo mà là để tìm ra bí mật của chính bản thân mình, đối mặt với cả quá khứ đen tối và những hiểm nguy khôn lường đang chờ đợi phía trước.