Trên chiến trường vẫn in đậm màu máu mới tình, hơi thở của cái chết tràn ngập không gian. Một ngày nắng căng tràn ánh sáng, cô gái gầy guộc đang bước trên con đường đầy đá nguy hiểm. Bỗng nhiên, một tiếng súng vọt lên, đưa cô vào vùng bóng tối của cái chết.
Tiếng nổ cứ giăng loạn, nhưng cô không ngờ mình vẫn còn sống, được người lính bắn tỉa kia cứu rỗi. Hắn nhìn cô ánh mắt lạnh lùng, đôi tay vẫn nắm chặt khẩu súng. Dường như, câu chuyện của họ chưa kết thúc, nhưng trong thế giới của sự vô nghĩa, liệu có thể nảy sinh tình cảm hay không? Liệu người họ từng trở thành người thân, hay chỉ là một sự thoáng qua bên nhau trên con đường tận thế này?
Sự im lặng đau lòng, làn khói phảng phất từ chiếc khẩu súng còn ấm hết. Đôi mắt cô lặng lẽ nhìn tiếp vào ánh mắt lạnh lùng ấy, trong đó có sự mê hoặc và huyền bí, nhưng cũng chứa đựng sự cô đơn và đau khổ không lời của một người lính. Cuộc gặp gỡ giữa họ không chỉ là sự tương thân tương ái, mà còn là một cuộc chiến đấu với bản thân và với số phận. Đó là một câu chuyện về tình yêu, về cái chết, và về sự vô nghĩa trong thế giới đổ nát này.